Hội Nạn nhân chất độc da cam/dioxin- Bảo vệ quyền trẻ em tỉnh Bến Tre có quản lý một nhà gọi là: Nhà bán trú nuôi dưỡng nạn nhân bị nhiễm chất độc da cam (nhà nuôi dưỡng). Nhà được đặt tại ấp Phú Tường, xã Phú Đức, huyện Châu Thành, tỉnh Bến Tre.
Được xây dựng và hoạt động từ năm 2002. Từ đó đến nay nhà nuôi dưỡng đã cưu mang hàng trăm mảnh đời bất hạnh, tàn tật bởi hậu quả chất độc hóa học do lính Mỹ gieo rắc trong những năm chiến tranh, có những em đã trưởng thành, học hành đến nơi đến chốn.
Có thể nói nhà nuôi dưỡng cũng là điểm đến của các nhà hảo tâm trong và ngoài nước mỗi khi có dịp về Bến Tre, từ tiền mặt, gạo, đường, sửa, mì tôm, mùng, mền, quần áo, dụng cụ học tập, vui chơi…
Cũng là một khách tham quan như các đơn vị tài trợ khác, tôi thay mặt các em thụ hưởng xin cảm ơn những tấm lòng thiện nguyện góp phần xoa dịu nỗi đau da cam ở tỉnh Bến Tre.
Tuy nhiên qua những lần đến, lui tôi thấy tại đây có những điều bất cập, xin mạo muội nêu ra đối với nhà quản lý cũng như nhà hảo tâm.
Đối với nhà quản lý:
Đã là đối tượng tàn tật nhưng tại cơ sở không có một phương tiện nào để các em phục hồi chức năng. Được biết trước đây có dự án tài trợ một số phương tiện, nhưng qua quá trình sử dụng bị hư hỏng cho vào kho, nên hiện nay các em chỉ được chăm sóc sinh hoạt và ăn uống. Như vậy chẳng khác như ở gia đình.
Mọi chi phí cho các em đều từ ngân sách tỉnh cấp và lòng hảo tâm của nhà từ thiện. Nếu tiết kiệm đồng nào ta dồn vào bữa ăn để các em khỏe mạnh lên. Vậy tại sao một số phí như: Truyền hình cáp, điện, nước ta khong kêu gọi các nhà cung cấp làm từ thiện như các nhà hảo tâm khác.
Đối với nhà tài trợ:
Thường thì nhà tài trợ tặng quà là cấp cho mỗi em một phần, em nội trú tại nhà nuôi dưỡng cũng như các em ngoài cộng đồng. Trong lúc đó các em tại nhà nuôi dưỡng được ngân sách cấp 15.000 đồng/ngày. Vậy phần quà đó là của cá nhân, các em có quyền sử dụng, có thể gởi về gia đình, cho bạn bè mà không góp phần nâng cao bữa ăn cho các em.
Do vậy nên chăng nhà tài trợ cho các em tại nhà nuôi dưỡng những mặt hàng để các em sinh hoạt cá nhân như: Mùng, mền, áo quần, kem, bàn chải… Còn những mặt hàng để phục vụ chung như: Gạo, đường, mì tôm, dầu ăn… nên tặng chung để thay gì lấy ngân sách mua thì lấy tiền đó dành cho thịt, cá, rau… để tăng chất lượng bữa ăn cho các em.
Vấn đề quan trọng là quả lý như thế nào để tránh thất thoát, thì nhìn bộ máy quản lý và phương pháp công khai, minh bạch tại nhà nuôi dưỡng tôi thấy yên tâm./.
TRẦN THÀNH LẬP